19:12
Một buổi sáng ban mai đẹp đẽ, Sư Phụ dẫn một đoàn người chúng tôi, nhộn nhịp hướng Bình Ðông Tam Ðịa Môn khởi hành. Ðến nơi, mọi người nhìn thấy nước suối chảy êm đềm, ngăn không nổi sự vui thích nên nhảy ào xuống vùng vẫy bơi lội trong nước. Tôi như con vịt nước cạn, hoàn toàn không biết bơi, cho nên không một chút hứng thú, mặc cho sư tỷ bên cạnh trêu chọc, tôi vẫn không dám xuống nước, chỉ đứng ở trên bờ, ngắm nhìn Sư Phụ bơi lội rất đẹp ngang dọc dưới nước; một số sư tỷ và đồng tu vây quanh Sư Phụ, chỉ có tôi đứng đó nhìn một cách hâm mộ.
Ngay tối hôm đó, chúng tôi căng lều vải ở bên bờ ngủ qua đêm. Hôm sau, cuối cùng chịu không nổi sự quyến rũ của phao bơi và dưới sự giúp đỡ của các vị sư tỷ, tôi ngồi lên phao bơi, thuận nước đu đưa trôi xuống. Nước như một cô gái hiền dịu, chảy thư thả, trong vô tình tôi quên mất bản thân là con vịt nước cạn.
Khi phao sắp trôi đến chỗ nước chảy xiết, vị sư tỷ ngồi trên bờ, gào lớn lên: "Nguy hiểm! Ðừng có qua đó." Nhưng sau một thời gian chơi nước bình tĩnh và dễ chịu như vậy, tôi đâu có tưởng tượng được "nguy hiểm" là như thế nào? Kết quả là trong nhát mắt đó, giòng nước như cô gái dịu dàng, đột nhiên phát ra tiếng gào thét, đẩy mạnh phao và tôi vào chỗ đá ngầm. Tôi không kịp phản ứng, chân tay luống cuống, nhưng hãy còn may, người không bị xô ngã. Trong chốc lát, lại gặp một vùng nước xoáy! Chết rồi, tôi bị cuốn vào đó, đưa tứ chi lên trời, ngã xuống giòng nước, phao bơi đã bị trôi xa mất rồi.
Ở trong nước, toàn thân tôi trôi theo giòng nước chảy xiết, bị nhào lộn tới lui. Nước lạnh làm mũi tôi bị sặc, chân tôi không chạm đất. Giây phút đó tôi cảm thấy vô vọng, kinh hoàng giãy giụa, đau khổ vô cùng. Không hiểu qua thời gian bao lâu, tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, bản năng cầu sống khiến tôi nghĩ đến Sư Phụ. Tôi lập tức âm thầm cầu khẩn: "Sư Phụ cứu con!" Sau ba lần cấp tốc cầu khẩn, nước vẫn ồ ạt chảy xiết, chỉ trong chốc lát đã nuốt luôn cả tôi nữa, sự hô hấp của tôi gần như ngừng lại.
Trong giây phút cấp bách đó, bên trong đột nhiên vang lên những âm lưu mỹ miều, giống như bàn tay của người mẹ xoa dịu cơn hoảng sợ của các em bé, tôi cảm thấy vô cùng êm dịu và an toàn. Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy trước mắt hiện ra một thế giới hoàng kim sáng chói, tô điểm bởi vô số những vòng tròn màu sắc lộng lẫy, thế giới đó thật mỹ lệ, như trong mẩu chuyện thần thoạt vậy. Tuy bên ngoài dòng nước vẫn chảy xiết, nhưng không ngăn được những âm thanh thánh thót của nội tại, tôi cảm thấy bản thân an nhàn và thật mãn túc trôi đi, trong tích tắc đã biến thành vĩnh cửu.
Khi tôi đứng dậy, cặp mắt kiếng đã bị mất, trước mắt thấy lờ mờ một dãy rừng xanh mênh mông, núi non trùng điệp, tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã đem tôi rời xa thế giới Ta Bà. Tôi thử dời bước để thăm dò, trước mắt nhìn thấy là cảnh giới thứ mấy? Thế rồi tôi nhìn xuống dưới. Ôi! Sao mình hãy còn đứng ở trong nước? Ngẩn ngơ một lúc, thật tôi không dám tin là mình vẫn còn sống. Lúc đó bên cạnh đột nhiên lại nghe tiếng của phái nữ nói: "Sư cô, đừng có qua đây, tôi gọi người đến cứu sư cô!"
Sau khi các sư tỷ đem phao bơi đến để giúp tôi lên bờ xong, tôi ngồi một mình trên tảng đá, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa qua, thật giống như trong mộng vậy, thật lạ quá nên tôi nhắm mắt lại. Trong mộng lại nhìn thấy hóa thân Sư Phụ đang âu yếm nhìn tôi. Ôi! Nội tâm an tịnh sung sướng quá!
Sau đó, một số đồng tu và sư tỷ ở bên cạnh Sư Phụ nói cho tôi biết rằng trong lúc tôi bị hôn mê ở dưới nước, cũng là lúc Sư Phụ lả người ngã xuống. Nghe xong, nước mắt của tôi tuôn trào không ngưng.
Sư Phụ vĩnh viễn đồng nhất thể với vạn vật. Cây bút thô này, làm sao có thể viết hết lòng từ bi và sự vĩ đại của Ngài được! Cổ nhân nói: "Ðại ân bất ngôn tạ!" Nhưng tôi cầm không nổi nên phải tán thán và cảm tạ Sư Phụ.
Trong phẩm Phổ Môn có viết: "Kẻ trì danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát, nếu như bị nước lớn cuốn trôi dạt, cũng tìm được chỗ cạn." Ở thế kỷ 20 bây giờ, tôi nhất tâm niệm Sư Phụ, cũng có những thể nghiệm giống như trong kinh điển. Sư Phụ không phải là Quán Thế Âm Bồ Tát tái thế sao? Thành tâm cầu xin Sư Phụ đừng bỏ rơi con, nhất định giúp đỡ và che chở cho con đi hết cuộc hành trình còn lại.
-Trần Sư Tỷ-
Như Tái Sanh
Đăng bởi Unknown vào lúc 31 thg 7, 2013 | 19:12
Một buổi sáng ban mai đẹp đẽ, Sư Phụ dẫn một đoàn người chúng tôi, nhộn nhịp hướng Bình Ðông Tam Ðịa Môn khởi hành. Ðến nơi, mọi người nhìn thấy nước suối chảy êm đềm, ngăn không nổi sự vui thích nên nhảy ào xuống vùng vẫy bơi lội trong nước. Tôi như con vịt nước cạn, hoàn toàn không biết bơi, cho nên không một chút hứng thú, mặc cho sư tỷ bên cạnh trêu chọc, tôi vẫn không dám xuống nước, chỉ đứng ở trên bờ, ngắm nhìn Sư Phụ bơi lội rất đẹp ngang dọc dưới nước; một số sư tỷ và đồng tu vây quanh Sư Phụ, chỉ có tôi đứng đó nhìn một cách hâm mộ.
Ngay tối hôm đó, chúng tôi căng lều vải ở bên bờ ngủ qua đêm. Hôm sau, cuối cùng chịu không nổi sự quyến rũ của phao bơi và dưới sự giúp đỡ của các vị sư tỷ, tôi ngồi lên phao bơi, thuận nước đu đưa trôi xuống. Nước như một cô gái hiền dịu, chảy thư thả, trong vô tình tôi quên mất bản thân là con vịt nước cạn.
Khi phao sắp trôi đến chỗ nước chảy xiết, vị sư tỷ ngồi trên bờ, gào lớn lên: "Nguy hiểm! Ðừng có qua đó." Nhưng sau một thời gian chơi nước bình tĩnh và dễ chịu như vậy, tôi đâu có tưởng tượng được "nguy hiểm" là như thế nào? Kết quả là trong nhát mắt đó, giòng nước như cô gái dịu dàng, đột nhiên phát ra tiếng gào thét, đẩy mạnh phao và tôi vào chỗ đá ngầm. Tôi không kịp phản ứng, chân tay luống cuống, nhưng hãy còn may, người không bị xô ngã. Trong chốc lát, lại gặp một vùng nước xoáy! Chết rồi, tôi bị cuốn vào đó, đưa tứ chi lên trời, ngã xuống giòng nước, phao bơi đã bị trôi xa mất rồi.
Ở trong nước, toàn thân tôi trôi theo giòng nước chảy xiết, bị nhào lộn tới lui. Nước lạnh làm mũi tôi bị sặc, chân tôi không chạm đất. Giây phút đó tôi cảm thấy vô vọng, kinh hoàng giãy giụa, đau khổ vô cùng. Không hiểu qua thời gian bao lâu, tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, bản năng cầu sống khiến tôi nghĩ đến Sư Phụ. Tôi lập tức âm thầm cầu khẩn: "Sư Phụ cứu con!" Sau ba lần cấp tốc cầu khẩn, nước vẫn ồ ạt chảy xiết, chỉ trong chốc lát đã nuốt luôn cả tôi nữa, sự hô hấp của tôi gần như ngừng lại.
Trong giây phút cấp bách đó, bên trong đột nhiên vang lên những âm lưu mỹ miều, giống như bàn tay của người mẹ xoa dịu cơn hoảng sợ của các em bé, tôi cảm thấy vô cùng êm dịu và an toàn. Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy trước mắt hiện ra một thế giới hoàng kim sáng chói, tô điểm bởi vô số những vòng tròn màu sắc lộng lẫy, thế giới đó thật mỹ lệ, như trong mẩu chuyện thần thoạt vậy. Tuy bên ngoài dòng nước vẫn chảy xiết, nhưng không ngăn được những âm thanh thánh thót của nội tại, tôi cảm thấy bản thân an nhàn và thật mãn túc trôi đi, trong tích tắc đã biến thành vĩnh cửu.
Khi tôi đứng dậy, cặp mắt kiếng đã bị mất, trước mắt thấy lờ mờ một dãy rừng xanh mênh mông, núi non trùng điệp, tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã đem tôi rời xa thế giới Ta Bà. Tôi thử dời bước để thăm dò, trước mắt nhìn thấy là cảnh giới thứ mấy? Thế rồi tôi nhìn xuống dưới. Ôi! Sao mình hãy còn đứng ở trong nước? Ngẩn ngơ một lúc, thật tôi không dám tin là mình vẫn còn sống. Lúc đó bên cạnh đột nhiên lại nghe tiếng của phái nữ nói: "Sư cô, đừng có qua đây, tôi gọi người đến cứu sư cô!"
Sau khi các sư tỷ đem phao bơi đến để giúp tôi lên bờ xong, tôi ngồi một mình trên tảng đá, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa qua, thật giống như trong mộng vậy, thật lạ quá nên tôi nhắm mắt lại. Trong mộng lại nhìn thấy hóa thân Sư Phụ đang âu yếm nhìn tôi. Ôi! Nội tâm an tịnh sung sướng quá!
Sau đó, một số đồng tu và sư tỷ ở bên cạnh Sư Phụ nói cho tôi biết rằng trong lúc tôi bị hôn mê ở dưới nước, cũng là lúc Sư Phụ lả người ngã xuống. Nghe xong, nước mắt của tôi tuôn trào không ngưng.
Sư Phụ vĩnh viễn đồng nhất thể với vạn vật. Cây bút thô này, làm sao có thể viết hết lòng từ bi và sự vĩ đại của Ngài được! Cổ nhân nói: "Ðại ân bất ngôn tạ!" Nhưng tôi cầm không nổi nên phải tán thán và cảm tạ Sư Phụ.
Trong phẩm Phổ Môn có viết: "Kẻ trì danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát, nếu như bị nước lớn cuốn trôi dạt, cũng tìm được chỗ cạn." Ở thế kỷ 20 bây giờ, tôi nhất tâm niệm Sư Phụ, cũng có những thể nghiệm giống như trong kinh điển. Sư Phụ không phải là Quán Thế Âm Bồ Tát tái thế sao? Thành tâm cầu xin Sư Phụ đừng bỏ rơi con, nhất định giúp đỡ và che chở cho con đi hết cuộc hành trình còn lại.
-Trần Sư Tỷ-
Nhãn:
TÂM LINH